“ Áp Chót” Mùa Vọng

Người ta nói trong tình yêu đợi chờ là hạnh phúc và muốn có hạnh phúc cần phải có thời gian. Thế nhưng lại cũng có người nói rằng thời gian là thứ vừa ấm áp như hơi thở của trái tim lại vừa lạnh lùng như tảng băng trôi giữa vùng Bắc Cực. Thời gian là thứ vô tình với những ai đang mong ngóng, đang chờ đợi mà không nhận được kết quả như mong ước. Nhưng thời gian lại là thứ quý hơn vàng, khi người ta biết trân trọng quá khứ, sống ý nghĩa cho giây phút hiện tại và tin tưởng vào tương lai. Trong cái chớp nhoáng của cuộc sống hiện tại quay như “chong chóng” này, chúng ta bất chợt khám phá ra rằng mình cần lắm hai chữ thời gian.

Cần một chút thời gian để được bên cạnh cha mẹ, báo hiếu công ơn dưỡng dục và sinh thành của các ngài.

Cần một chút thời gian để được đấm cái lưng  cho mẹ đỡ đau sau những tháng ngày mẹ phải gồng gánh mớ rau, con cá đi bán rong hết làng trên xóm dưới để nuôi các con ăn học.

Cần một chút thời gian để nắm tay người cha thương mến, nhõng nhẽo đòi cha cho ngồi trên lưng trâu hay dắt đi chơi trên cánh đồng thơm mùi lúa mới.

Cần một chút thời gian để làm cho anh chị em mình đôi ba công việc nhỏ bé nhưng cũng đủ diễn tả một sự quan tâm chân thành.

Và quan trọng hơn cả với những người có đức tin, chúng ta cần thời gian để sửa soạn tâm hồn đón chờ ngày quang lâm vinh hiển của Thiên Chúa tối cao. Đó là cách thức biểu lộ tình yêu của chúng ta đối với Đấng Tạo Dựng nên mình.

Mùa vọng, Giáo hội mời gọi mỗi người Kito hữu hãy biết dành thời gian quý báu này để sửa soạn con đường của tâm hồn, sửa chữa những hố sâu, những ghồ ghề ngổn ngang đang giăng mắc. Chẳng cần phải tìm kiếm đâu xa những món quà cho Chúa Giáng Sinh. Chúng ta có thể tìm thấy và có được những món quà ý nghĩa dành tặng cho Hài Nhi Giesu khi chúng ta sống thật tình với Chúa, thật lòng với nhau.

Chúng ta sẽ làm gì trong những ngày áp chót của mùa vọng năm nay? Câu hỏi được đưa ra chung cho mọi người nhưng câu trả lời là riêng của từng người.

Mỗi ngày dù muốn hay không nhưng chúng ta vẫn phải thú nhận với nhau rằng luôn luôn có những hố sâu ngăn cách của tình người trong gia đình, trong lối xóm cũng như trong các cộng đoàn. Luôn luôn có những tảng đá lớn ngăn cản chúng ta đến với Chúa là những thú vui trần thế, những lần nhậu nhẹt chơi bời tại các quán bar hay những điểm tụ tập tội lỗi. Luôn luôn có những hố sâu của hằn thù ghen ghét trong các mối tương quan, kể cả với những người thân thương nhất. Vậy nên không có gì là lạ lẫm khi mỗi mùa vọng đến chúng ta được nghe những bài đọc có ý nghĩa kêu mời sự tỉnh thức và cầu nguyện. Đồng thời được chiêm ngưỡng hình ảnh của các ngôn sứ, các tiên tri đặc biệt là ngôn sứ giao thời Gioan Tẩy Giả. Thời gian thánh nhân sống trong hoang địa để kêu mời người ta ăn năn sám hối vì Nước Thiên Chúa đã gần đến ( Mt 3,2) không hề uổng công vô ích. Bởi đó cũng chính là khoảng thời gian để giờ đây mỗi người chúng ta trong giây phút hiện tại nhìn lại cung cách sống của mình. Mùa vọng là cơ hội để chúng ta loại bỏ những khuyết điểm của mình và bù vào đó những ưu điểm là các nhân đức cùng với đời sống thánh thiện mỗi ngày.

Sống chứng tá cho niềm hy vọng vào Đấng Mesia sẽ đến, cũng là cơ hội để mỗi người tự “trang điểm” lại con đường tâm linh và lối sống thường ngày của mình.

Tran Tran