Cảm ơn Mẹ

Nhà văn Vichto Huygô từng nhận xét: “Bên cạnh ánh sáng lung linh của các vì sao còn có ánh sáng êm dịu và huyền bí của tâm hồn người phụ nữ”. Người phụ nữ nói chung và người phụ nữ Việt Nam nói riêng được gọi như là tuyệt tác diệu kỳ mà tạo hoá ban tặng cho nhân loại. Họ đóng góp phần mình vào việc hình thành và phát triển nhân loại theo cách riêng của họ. Người phụ nữ có tầm ảnh hưởng lớn lao nhất trong cuộc đời tôi không ai khác chính là… mẹ.

Mẹ yêu quý! Những ngày này mọi người đang hướng về những người phụ nữ. Nhìn những bó hoa to bự trưng bày ngoài quán bên vỉa hè, con… nhớ đến mẹ.  Người ta thì ăn sung mặc sướng, mẹ của con quanh năm suốt tháng chỉ một bộ quần áo sờn mòn, ăn không đủ no, mặc không đủ ấm nói gì đến chuyện dư dật mà sang chảnh. Chúng con được lớn lên trên những giọt mồ hồi, những giọt nước mắt và những công lao vất vả của bố mẹ. Vậy mà từ bé đến lớn chẳng bao giờ chúng con thấy bố mẹ than thân hay trách phận. Con cái là phần thưởng lớn lao Đấng Tạo Hoá ban cách riêng cho bố mẹ. Nhưng cũng con cái mà Đấng Tạo Hoá “thử thách” đức tin của bố mẹ khi Ngài cất đi những đứa con yêu quý dù chỉ mới dăm ba tuổi. Ấy vậy mà bố mẹ vẫn xin vâng một lòng phó thác cho bàn tay quan phòng của Ngài, đặc biệt là mẹ- người mẹ yêu quý của con.

Hôm nay ngồi một mình bên tách trà nóng trong làn gió mát tiết trời thu, con nhớ mẹ nơi quê nhà.

Nhớ những tháng ngày mẹ tay bồng tay bế đoàn con dại, lặn lội mùa cua bắt ốc chỉ để cho con được ăn no mỗi ngày.

Nhớ những tháng ngày mẹ cùng bố lo lắng chạy vạy vì đứa nhớn chưa biết đến cái chữ thì đến lượt đứa bé ốm o suốt ngày.

Nhớ cảnh mẹ cõng em trên lưng chui ra chui vào dưới cái cánh cửa bếp xiêu vẹo để nấu nồi cơm rượu giữa trời nóng bức mà con chẳng giúp gì lại còn bày trò nghịch ngợm phá phách.  

Nhớ cảnh mẹ với đôi chân trần lấm lem bùn đất mải móng về thật nhanh để nấu cơm cho chồng cho con.

Nhớ cảnh mẹ thỉnh thoảng lấy ra chiếc áo mới mà dì mua cho mẹ, ướm đi ướm lại trên mình mà chẳng dám mặc vì mẹ sợ nó cũ lại cộng thêm “tính” tiếc của nên lần nào cũng vậy chỉ để ngắm mà không muốn mặc.

Nhớ cảnh mẹ “xông pha” trong cơn mưa sấm sét tìm con đang mải chơi ngoài đường. Hôm đó, lần đầu tiên mẹ “đét” vào mông con một chiếc roi đau ơi là đau. Lần đầu tiên mẹ cho con “ăn” chú lươn to đến vậy, và cũng lần đầu tiên con tận mắt nhìn giọt nước mắt mẹ lăn dài trên gò má. À thì ra là mẹ lo cho con không may gặp rủi ro của thiên tai vì bao nhiêu lần mẹ dặn con phải trú mưa và vào trong nhà khi trời có “ông ù”. Vậy mà con cứ ương bướng không chịu nghe lời.

Nhớ cảnh mẹ một mình tay cầm cỗ tràng hạt, đôi mắt chăm chú đầy sốt sắng nhìn lên tượng Mẹ ban ơn trước cửa nhà thầm thĩ cầu nguyện cho bố đang đi làm xa và cho đoàn con còn ngây dại của mẹ.  

Nhớ hình ảnh của mẹ trong ngày con nhận tin vui vào giảng đường đại học, nụ cười của mẹ tươi rói cho con thêm vững bước trong hành trình tương lai, dù rằng con biết từ đây đôi vai của mẹ lại nặng thêm phần nào.

Nhớ ngày hôm mẹ gặp tai nạn, dù đau đớn thân xác vô cùng nhưng mẹ vẫn vui vẻ chớp mắt tỏ ý an ủi chúng con rằng mẹ không sao, không phải lo cho mẹ.

………………….

Mẹ! Sau ngần ấy thời gian “ăn bám” mẹ nhưng bây giờ con lại chẳng đỡ đần được gì cho mẹ và cũng chẳng đền đáp được công ơn mẹ cho con. Con biết mẹ không cần gì cao sang cũng chẳng mong ước chúng con giỏi biết mọi thứ, mẹ chỉ mong chúng con sống là người và làm người. Con tự hào và hạnh phúc vì được làm con của mẹ nên con vẫn ngày ngày cố gắng thực hành những điều mà mẹ đã dạy con. Những lời đó mẹ dạy cho con, sẽ chẳng có gì sánh ví bằng và cũng chẳng có gì đánh đổi được.

Con cảm ơn mẹ nhiều thật nhiều!