Trong cuộc sống, chúng ta có duyên gặp gỡ rất nhiều người, mỗi người đều mang đến cho ta những bài học, kinh nghiệm và cảm xúc riêng. Có người đến và mang lại cho ta hạnh phúc, có người lại cho ta những trải nghiệm quý giá về cuộc đời. Nhưng cũng không ít người đến trong cuộc đời ta chỉ để dạy ta một bài học quan trọng, dù bài học đó đôi khi là sự đau đớn, sự mất mát hay thất bại. Chính những bài học này, dù có thể khó khăn, lại là chìa khóa giúp ta trưởng thành và vững bước hơn trong cuộc sống.
Có một điều đáng suy ngẫm là: “người tốt sẽ cho bạn hạnh phúc, người xấu sẽ mang lại cho bạn kinh nghiệm, người tồi tệ nhất sẽ cho bạn bài học, và người tuyệt vời nhất sẽ tặng bạn những kỷ niệm “. Những người này, dù xuất hiện trong những hoàn cảnh khác nhau, đều là một mảnh ghép không thể thiếu trong cuộc đời của chúng ta. Mỗi một người đến trong cuộc đời ta đều để lại dấu ấn riêng, có thể là niềm vui, nỗi buồn, hay những khoảnh khắc đáng nhớ. Điều này khiến ta nhận ra rằng, trong bất kỳ mối quan hệ nào, ta đều có thể học hỏi và rút ra những bài học quý giá.
Đức Giáo Hoàng Phanxicô từng nói rằng : “Không ai nghèo đến nỗi không có gì để cho đi, nhưng cái quan trọng đầu tiên là cho đi chính mình” là một lời nhắc nhở mạnh mẽ về sự giàu có thực sự của con người. Trong xã hội hiện đại, nơi vật chất, tiền bạc và quyền lực thường xuyên được coi là thước đo giá trị, chúng ta lại dễ dàng lãng quên rằng sự thật thì chúng ta không cần thiết phải có quá nhiều của cải ,vật chất để có thể mang đến cho thế giới những điều quý giá. Và đôi khi, chính những giá trị tinh thần lại là thứ có giá trị vĩnh cửu hơn cả.
Chúng ta có thể cho đi chính trái tim mình – không phải qua những món quà đắt tiền hay những lời nói rực rỡ, mà qua những cử chỉ giản đơn nhưng đầy nghĩa tình. Một cái nhìn dịu dàng, một nụ cười chân thành hay một sự thấu hiểu lặng lẽ, không cần phải diễn tả thành lời – tất cả những điều ấy mang trong mình một sức mạnh vô hình, như làn gió ấm thổi qua những tâm hồn đang lạc lõng, như ánh sáng nhẹ nhàng xoa dịu những vết thương tăm tối trong lòng. Đôi khi, chính những điều bình dị ấy lại là liều thuốc thần kỳ, chữa lành những tổn thương sâu thẳm mà đôi khi ngay chính người nhận cũng không thể diễn tả thành lời. Khi ta trao tặng một phần yêu thương vô điều kiện, chúng ta không chỉ tiếp thêm sức mạnh cho người khác vượt qua những lúc khó khăn, mà còn giúp họ cảm nhận được sự ấm áp giữa bao nỗi buồn cô đơn. Một cái nhìn ân cần có thể xoa dịu những đêm dài không ngủ, một nụ cười chân thành có thể là ánh sáng dẫn lối cho những trái tim bị lạc giữa bão tố. Đó là những món quà không thể đo lường, nhưng lại là những thứ tồn tại mãi trong tâm hồn, như những hạt giống tình thương được gieo vào trái tim người khác, nở ra sự ấm áp và sự an yên.Chúng ta thường nghĩ rằng mình chỉ có thể cho đi khi có đủ vật chất, nhưng thật ra những thứ vô hình ấy lại là những món quà quý giá nhất. Bởi vì, đôi khi, những vết thương trong lòng không thể chữa lành bằng tiền bạc hay vật chất, mà chỉ có thể được xoa dịu bằng sự quan tâm chân thành, bằng trái tim rộng mở và tình yêu thương không cần điều kiện. Những thứ ấy có thể không nhìn thấy được bằng mắt, nhưng lại là thứ giúp người ta vững vàng hơn, mạnh mẽ hơn và yêu đời hơn.
Điều quan trọng là, chúng ta phải học cách nhận ra rằng cho đi chính mình không có nghĩa là làm hao mòn bản thân hay chấp nhận hy sinh mà không có sự cân nhắc. Trái lại, việc cho đi chính mình, theo một cách chân thật, là sự mở lòng với thế giới, là sự sẵn sàng đặt mình vào vị trí của người khác để cảm nhận nỗi đau, niềm vui và những khát vọng chưa nói thành lời của họ. Đó là sự hiến dâng không phải chỉ về vật chất, mà là sự trao gửi yêu thương, sự sẻ chia không điều kiện. Và khi làm vậy, ta nhận lại một sự kết nối sâu sắc với chính mình, với người khác và với cuộc sống.Sự giàu có đích thực không phải nằm ở việc tích lũy những vật chất hữu hình, mà là khả năng mang đến cho thế giới này những giá trị vô hình, những giá trị mà không có tiền bạc hay danh vọng nào có thể đo lường được. Khi chúng ta biết cho đi chính mình – cho đi sự thấu cảm, sự an ủi, sự đồng cảm – chúng ta không chỉ giúp người khác vượt qua những giông bão trong cuộc đời, mà còn giúp chính mình tìm thấy ý nghĩa đích thực trong việc sống và yêu thương.
Chúng ta không thể cho đi những gì mình không có, nhưng nếu chúng ta có thể cho đi chính trái tim mình, thì đó chính là món quà quý giá nhất mà cuộc đời có thể nhận. Bởi lẽ, chỉ khi chúng ta mở rộng trái tim và trao tặng những thứ vô hình ấy, ta mới thực sự cảm nhận được sự phong phú và kỳ diệu của cuộc sống.Hơn nữa, trong mỗi mối quan hệ, việc trao đi không chỉ là một hành động đơn thuần, mà còn là sự kết nối giữa những tâm hồn. Đôi khi, chính những năng lượng tích cực, những giá trị tinh thần mà ta gửi gắm vào cuộc sống lại là thứ có thể thay đổi cả một con người. Những điều đó có thể là niềm tin, hy vọng, hay chỉ là một sự quan tâm chân thành. Và dù cho những điều này không thay đổi được hoàn cảnh ngay lập tức, nó lại có thể thắp lên trong lòng những người vô hướng một tia sáng, một niềm tin vào tương lai.
Cuối cùng, không ai là vô ích, và không ai là không có giá trị. Mỗi người chúng ta đều có thể mang đến cho thế giới một điều gì đó, dù là nhỏ bé hay lớn lao. Điều quan trọng là chúng ta có nhận ra giá trị của mình hay không, và có sẵn lòng trao đi những điều tốt đẹp cho những người xung quanh. Cuộc sống không phải lúc nào cũng dễ dàng, nhưng chính trong những khoảnh khắc khó khăn nhất, chúng ta lại học được cách trưởng thành, học cách yêu thương và trân trọng những gì mình có.
Thùy Dung