Em ổn chứ

Từ trên chiếc oto sang trọng, từng hạt mưa nhẹ nhàng rơi xuống bờ vai. Không cần phải gọi hay ra lệnh, người giúp việc đã cầm chiếc ô ra che cho ông chủ của mình. Họ bước vào nhà trong thinh lặng. Năm nào cũng thế, cứ ngày này và giờ này trời đều đổ mưa…

Anh chị quen nhau trong một buổi trưng bày sản phẩm của công ty, anh là đối tác còn chị là nhân viên. Ánh mắt cháy lửa thiện cảm của anh chị với nhau khởi phát trong bữa tiệc buffet hôm đó. Mặc dù chỉ là nhân viên thời vụ, kiểu như “điền vào chỗ trống” thôi nhưng chị được rất nhiều anh chị em trong công ty yêu quý. Chị sống biết thân biết phận, biết trên biết dưới lắm mà cũng vì thế mà chị hay e dè và có chút tự ti về thân phận cô gái nhà quê sống giữa những người dân phố sang trảnh. Lúc nào chị cũng ghi nhớ lời mẹ dặn dù trong hoàn cảnh nào cũng phải sống tử tế đàng hoàng, sống có nề nếp, sống có trách nhiệm, sống có tình người. Và điều mẹ dặn mà chị không bao giờ quên và luôn cẩn trọng đó là không được sống luỵ tình và luỵ tiền vào người khác. Cõ lẽ cũng vì vậy mà hơn 30 tuổi đầu rồi, chị vẫn chưa để một chàng trai nào thường trú trong trái tim chị, cho đến khi chị và anh gặp nhau.

Được ngỏ lời kết bạn, chị ngại ngùng nhưng lại không có một chút gọi như là đề phòng với anh. Chỉ tội một điều làm chị băn khoăn là gia cảnh nhà anh khác xa với gia cảnh của chị. Như biết được suy nghĩ đó của chị, anh gạt phăng rào cản này đi một cách nhẹ tênh vì việc anh muốn tiến xa hơn mối quan hệ bạn bè với chị là thật lòng mà cũng vì đã đến lúc anh cần hoạch định rõ ràng cho tương lai của mình. Cô bé lọ lem yêu anh cũng không phải thuận buồm xuôi gió gì, biết bao nhiêu người bạn bè ghen tỵ, biết bao nhiêu những khó khăn từ phía người thân trong gia đình anh. Nhưng cả hai đã chẳng chùn chân nản bước mà vun đắp hạnh phúc cho nhau. Sau rồi, niềm vui cũng đến với anh chị khi được cả hai bên gia đình chúc phúc. Thế nhưng…

Bầu khí quyển hôm nay sao mà đẹp đến lạ, ông trời dường như đang mỉm cười nhìn đôi uyên ương tuyệt đẹp này tay trong tay với chiếc áo cưới trằng ngần của chị và bộ comle nét căng của anh. Họ hoà mình trong niềm vui sướng hạnh phúc như là trên thế gian chưa từng có ai được như vậy. Bỗng….những giọt máu từ từ chảy ra từ mũi khiến chị xỉu dần đi còn anh thì rơi vào trạng thái lo sợ không tưởng….

Bước từ phòng bác sĩ trưởng khoa ra, anh như người mất hồn, bộ comle vẫn nét căng nhưng trong lòng anh thì…Tiếng nói của bác sĩ vang lên trong tâm trí anh dù anh không muốn tin đó là sự thật “cô ấy bị ung thư máu giai đoạn cuối, chúng tôi không dám chắc thời gian còn lại của cô ấy là bao lâu”. Tựa đầu vào chiếc ghế anh nhắm đôi mắt lại, mặc kệ cho dòng lệ đang trực trào nơi khoé mắt. Anh mơ hồ tìm về quá khứ với những hình ảnh trong suốt thời gian con tim họ tìm được nhau. Bên trong lồng ngực, nơi trái tim, anh cố tìm cho được nhịp đập hồi hộp mong chờ giây phút chị gật đầu đồng ý làm bạn gái của anh và cả giây phút chị mỉm cười đón nhận chiếc nhẫn cầu hôn của anh. Thế nhưng, sao con tim anh lúc này lại đau thắt lại, như một sự tồn đọng của những dòng máu không chịu lưu thông, nó làm anh như muốn tắt thờ…anh biết chắc anh sắp mất đi một nửa con tim mình.

Sau khi xuất viện, ngày nào anh cũng tìm thật nhiều niềm vui cho chị. Anh ở bên chị không ngừng một giây phút nào và luôn khởi sự việc quan tâm đến chị bằng câu: EM ỔN CHỨ? Đáp lại tấm lòng chân thật và câu nói đầy yêu thương ấy, chị chỉ biết gật đầu, môi mím chặt để cố ngăn dòng nước mắt yếu đuối của mình để anh bớt lo lắng. Tuy rằng, thời gian kể từ ngày chị “đón nhận bản án” của căn bệnh hiểm nguy ấy, ngắn ngủi vỏn vẹn chưa đầy một tháng nhưng với chị đó là một quãng thời gian hạnh phúc nhất chị có trên trần gian này. Chỉ tiếc một điều chị không chăm sóc được cho anh mà thôi…

Thoáng đi thoáng lại đến giờ cũng vừa 10 năm ngày chị vĩnh viễn rời xa trần đời. Thế nhưng, ngần đó thời gian cũng không làm phai mờ hình ảnh người con gái yêu quý nhất trong trái tim anh.

Như thường lệ, đứng trước nấm mồ bất động, anh mỉm cười giọng nghèn nghẹn, sống mũi cay cay… EM ỔN CHỨ?

Angelo Tran