Huế và Tôi

Huế đã dạy tôi cách yêu thương một cách lặng lẽ, chân thành mà sâu sắc.

Ở đây, mỗi con đường, mỗi ngôi nhà, mỗi tán cây đều mang trong mình một câu chuyện, một nỗi niềm dịu dàng khó tả. Tôi không phải vội vã giữa dòng người tấp nập hay bươn chải giữa những chiếc xe ngược xuôi hối hả. Huế không có những giờ cao điểm ngột ngạt, không có những tiếng còi xe inh ỏi thúc giục. Huế chỉ có những con phố thênh thang, như đang chờ đón tôi bước qua, nhẹ nhàng mà trọn vẹn. Những bóng cây xanh trải dài, dường như đang ôm ấp tôi trong vòng tay dịu dàng, như một người bạn thân thiết lâu ngày gặp lại.

Mỗi sáng ở Huế, tôi không phải nghe tiếng còi xe ầm ĩ, không phải loay hoay chạy vội để kịp giờ. Huế dạy tôi sống chậm lại, sống trọn vẹn với từng khoảnh khắc, dù cho chỉ là cái se lạnh của sớm mai hay tiếng chim hót xa xôi. Tôi không vội vàng, không cuống cuồng, vì biết rằng, ở Huế, không có gì đáng để gấp gáp. Những con đường nhỏ, những ngã ba quen thuộc, tựa như lời mời gọi nhẹ nhàng: “Hãy dừng lại, thả lỏng mình, sống thật chậm, thật bình yên.”

Huế như một người mẹ hiền, luôn sẵn sàng che chở, bao bọc tôi khỏi những lo toan đời thường. Khi tôi cần đi đâu, chẳng cần phải vội vàng tìm kiếm, Huế đã sẵn có một bản đồ trong lòng tôi. Mỗi ngóc ngách, mỗi con hẻm, mỗi con phố đã trở thành một phần của ký ức, nhẹ nhàng và thân thuộc đến lạ. Tôi chẳng bao giờ cảm thấy lạc lõng, vì mọi thứ ở đây đều có thể nằm gọn trong lòng bàn tay.

Ở Huế, mọi thứ trôi qua như một dòng sông êm đềm, không ồn ào, không xô bồ, mà như đang thì thầm kể cho tôi nghe những câu chuyện của thời gian. Đâu đó trong không khí, có một thứ gì đó rất đặc biệt, như thể mỗi hơi thở của Huế đều thấm đẫm sự an yên. Thời gian ở đây như ngừng lại, chỉ để cho tôi thảnh thơi tận hưởng từng giây phút trôi qua. Huế không cần phải vội vàng, và tôi cũng thế. Chúng tôi cứ thế, điềm nhiên sống chung, trọn vẹn và nhẹ nhàng. Tôi cảm nhận được rằng, trong từng cơn gió nhẹ, trong từng làn sương buổi sáng, Huế đang gửi đến tôi một tình yêu êm ái và chân thành, không vội vã, không đợi chờ. Huế yêu thương tôi bằng những điều giản dị, những khoảnh khắc lặng im mà sâu lắng. Và tôi, yêu Huế bằng một tình cảm da diết, bằng một trái tim biết ơn vì đã được sống giữa nơi này, nơi mà mỗi bước chân đều như in dấu vào lòng đất, mỗi ngày trôi qua là một niềm hạnh phúc.

Thùy Dung

Bài viết liên quan
Cuộc sống là một hành trình kỳ diệu nhưng cũng đầy những thử thách, mất…
01 – CHẬM LÀ ỔN, ỔN CHÍNH LÀ BIỂU HIỆN CỦA TRƯỞNG THÀNH Chẳng có…
Trái tim chính là nơi lưu giữ những cảm xúc mãnh liệt và chân thành…