Trời miền bắc trong những ngày vào thu… nó lạ lắm. Mùa thu, như một số cụ ông cụ bà nhận định nó giống như một thứ gia vị vừa đủ để làm dịu vị mặn chát trong bát canh hay vị cay nồng của những món ăn. Nó giống như bài thuốc quý đan ấm bầu khí gia đình, tưới tắm thêm cho những hạnh phúc của các đôi bạn trẻ. Không phải một cá nhân nhưng là nhiều cá nhân đều có chung cảm nghiệm đó. Vì rằng một phần do thời tiết thay đổi, sau những cơn nắng gay nắng gắt của mùa hè thì những làn gió se se lạnh thế chỗ cách đột ngột làm cho không chỉ thể lý mà cả tâm lý của con người nơi đây thay đổi. Và có lẽ cũng một phần do bởi quang cảnh muôn vật thay đổi nên cũng lại khiến lòng người đổi thay. Nếu như cái nắng oi ả kia dễ làm cho con người ta trở nên “khó nết” với nhau thì làn gió thu nhẹ nhàng lại thoa dịu cho những gắt gỏng đó. Thế nhưng, cũng là cái se lạnh ấy lại như kẻ vô tình làm cho một ai đó rơi vào những khoảng khắc của sự cô đơn.
Nói đến nỗi cô đơn, chắc chẳn cả bạn và tôi đều không mong gặp nó và lại càng không mong là chủ sở hữu của nó. Tuy nhiên, nhìn về một khía cạnh tích cực mà nói thì cô đơn lại là cơ hội để chúng ta nhận ra được những giá trị xung quanh mình, những thứ xảy ra rất gần mà chúng ta lại không nhận ra.
Có bao giờ bạn nghĩ rằng, cuộc sống này sẽ khó có hương vị tròn đầy nếu không có những khoẳnh khắc cô đơn không? Tôi không bi quan và cũng không kiêu ngạo khẳng định cho suy nghĩ đó của mình. Nếu không tin, bạn có thể cùng tôi test một lần xem sao. Chẳng cần làm gì, chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, chỉ cần một ly cafe, một bản nhạc nhẹ, một mình trong say đắm tận hưởng, tôi cá với bạn mọi phiền muộn sẽ tan đi cách nhẹ nhàng mà không làm ta hụt hẫng phân tâm. Bạn sẽ thấy cần lắm những giây phút cô đơn dù cho nó có thể mang lại cho chúng ta sự buồn rầu. Thế nhưng, nhờ nó mà chúng ta có thêm thời gian để khám phá, để chăm sóc bản thân, để làm những gì bạn muốn. Với tôi, những giây phút gọi là cô đơn ấy, tôi lại nghe được tiếng nói của chính con tim mình.
Hẳn bạn sẽ không bao giờ quên những ngày tháng đất nước ta đi qua tăm tối của nạn đại dịch Covid 19. Và hẳn bạn sẽ không bao giờ quên quang cảnh của những trận sạt lở của vùng núi phía bắc trong cơn bão lịch sử Yagi vừa qua. Chắc chắn anh chị em đồng bào của chúng ta ở những vùng đất không may đó sẽ rơi vào cảnh cô đơn vô cùng vì người thân của họ không còn. Nhưng nỗi cô đơn ấy được vơi đi với biết bao tấm lòng hảo tâm của mọi người khắp nơi trong cũng như ngoài nước. Còn nỗi cô đơn trong tâm hồn chúng ta thì khác.
Cô đơn sẽ không là cú sốc nhưng nó là một cơ hội để chúng ta chuyển mình sang hướng tích cực và ích lợi hơn.
Đừng bao giờ “khiếp” cô đơn.
Angelo Tran