Liệu Chúa Thánh Thần có trực tiếp tuyển chọn Đức Giáo Hoàng?

Dù Chúa Thánh Thần không “chọn” Đức Giáo Hoàng theo một cách định đoạt, Người không bao giờ vắng mặt. Giáo huấn của Giáo Hội Công Giáo về vai trò của Chúa Thánh Thần trong các cuộc bầu Giáo Hoàng thường bị hiểu lầm – và thường bị lẫn lộn với tín điều về sự bất khả ngộ của Đức Giáo Hoàng.

Trong khi nhiều người cho rằng sự can thiệp của Thiên Chúa phải trực tiếp quyết định ai sẽ trở thành Giáo Hoàng, giáo huấn thực tế của Giáo Hội thì tế nhị hơn nhiều – và mang đậm tính nhân loại.

Sự bất khả ngộ của Đức Giáo Hoàng là gì?

Sự bất khả ngộ của Đức Giáo Hoàng, được định nghĩa chính thức vào năm 1870 trong Công Đồng Vatican I, không có nghĩa là Đức Giáo Hoàng luôn luôn đúng hoặc vô tội. Đó là một đặc sủng được xác định chặt chẽ. Theo Sách Giáo Lý của Hội Thánh Công Giáo (§891), Đức Giáo Hoàng được gìn giữ khỏi sai lầm chỉ khi ngài long trọng công bố, bằng một hành động dứt khoát, một giáo lý liên quan đến đức tin hoặc luân lý. Điều này không áp dụng cho các ý kiến cá nhân, các quyết định kỷ luật, hoặc thậm chí hầu hết các giáo huấn thông thường của Đức Giáo Hoàng.

Ý tưởng không phải là Đức Giáo Hoàng trở thành một sấm ngôn hoàn hảo, nhưng là, trong những khoảnh khắc rất đặc biệt, Chúa Thánh Thần bảo vệ Giáo Hội khỏi bị dẫn dắt sai đường.

Vậy, Chúa Thánh Thần có chọn Đức Giáo Hoàng không?

Câu hỏi đó đã được đặt ra trực tiếp cho Đức Hồng Y Joseph Ratzinger – sau này là Đức Giáo Hoàng Bênêđictô XVI – trong một cuộc phỏng vấn năm 1997 với đài truyền hình Bavarian. Trong một cuộc phỏng vấn với tờ Die Tagespost, chuyên gia về mật nghị Stefan von Kempis tóm tắt câu trả lời của Đức Hồng Y Ratzinger:

Trước khi được bầu làm Giáo Hoàng, Đức Joseph Ratzinger đã từng nói rằng Chúa Thánh Thần không ngồi trong Nhà nguyện Sistine và chọn một người. Vai trò của Chúa Thánh Thần nên được hiểu theo một cách “linh hoạt” hơn nhiều: Ngay cả khi người không thích hợp được chọn – và điều đó đã xảy ra trong suốt lịch sử Giáo Hội – Chúa Thánh Thần không bỏ rơi Giáo Hội của Người, nhưng hướng dẫn Giáo Hội một cách rộng rãi theo đúng hướng. Tôi thấy điều đó có phần an ủi khi nghe từ một người mà chính ngài đã trở thành người kế vị Thánh Phêrô.

Nói cách khác, mật nghị không phải là một sự kiện thần bí như sét đánh. Các Hồng Y cầu nguyện, phân định và bỏ phiếu. Chúa Thánh Thần được khẩn cầu, nhưng tiến trình vẫn mang đậm tính nhân loại – chịu ảnh hưởng của chính trị, cá tính và sự thuyết phục.

Đó cũng là cách Chúa Thánh Thần tác động trong chúng ta

Điều này lặp lại sự hiểu biết Kitô giáo rộng lớn hơn về sự quan phòng của Thiên Chúa: Thiên Chúa tôn trọng sự tự do của con người. Người có thể ban sự khôn ngoan và ân sủng, nhưng không can thiệp vào ý chí tự do. Ảnh hưởng của Thần Khí mang tính gợi ý hơn là cưỡng ép – như tiếng thì thầm hơn là mệnh lệnh.

Cầu nguyện không phải là phép thuật

Sự cám dỗ coi cầu nguyện như một công cụ để kiểm soát là rất phổ biến. Chúng ta xin Chúa những kết quả cụ thể, và đôi khi vô thức coi Người như một người bảo đảm cho những sở thích của chúng ta. Nhưng cầu nguyện không phải là uốn nắn ý muốn của Thiên Chúa theo ý muốn của chúng ta. Đó là, như Đức Giáo Hoàng Bênêđictô đã mô tả, về sự phó thác – một lời mời gọi để nhìn bằng con mắt của Thiên Chúa, chứ không phải ép buộc bàn tay của Người.

Điều đó đặc biệt đúng trong các mật nghị bầu Giáo Hoàng. Mặc dù tiến trình bắt đầu và kết thúc bằng cầu nguyện, nhưng cơ chế ở giữa thường là một mớ bòng bong của những kinh nghiệm, hy vọng và những tầm nhìn xung đột về Giáo Hội. Thần Khí hiện diện, nhưng không phải như một vị chỉ huy.

Sự trung tín của Thiên Chúa trong lịch sử nhân loại

Bất chấp những thiếu sót trong một số cuộc bầu Giáo Hoàng – và thậm chí ở một số Giáo Hoàng – Giáo Hội tin tưởng rằng lời hứa của Chúa Kitô với Thánh Phêrô vẫn vững chắc: “quyền lực tử thần sẽ không thắng nổi” (Mt 16, 18). Điều này không bảo đảm sự hoàn hảo, nhưng hứa hẹn sự kiên trì.

Như lịch sử Giáo Hội cho thấy – từ các cuộc ly giáo đến các vụ bê bối – Thiên Chúa không bỏ rơi dân Người, ngay cả khi họ đưa ra những lựa chọn tồi tệ. Người cho phép thất bại, nhưng không bao giờ để thất bại có tiếng nói cuối cùng.

Vì vậy, dù Chúa Thánh Thần không “chọn” Đức Giáo Hoàng theo một cách định đoạt, Người không bao giờ vắng mặt. Ân sủng của Người hiện diện trong lời cầu nguyện của các tín hữu và lương tâm của các vị cử tri. Và qua mớ bòng bong khó lường của sự tự do con người, Thiên Chúa vẫn thực hiện các mục đích của Người.”

Nguồn: Aleteia |VADITA chuyển ngữ

Loading