Không còn nghi ngờ gì nữa, Lời Chúa giúp ích rất nhiều cho việc cầu nguyện, để nối kết với Chúa và Chúa với chúng ta. Nó thực sự có ý nghĩa với cuộc sống của chúng ta và đồng hành với chúng ta. Nó có thể mang lại sự an ủi, thoải mái và sáng tỏ về bất cứ thứ gì là của chúng ta vào bất kỳ lúc nào.
Bí quyết là trở thành người lắng nghe Lời Chúa và coi Lời Chúa như một phần trong cuộc sống hàng ngày của họ. Thật là xấu hổ khi có quá nhiều người trong chúng ta nghe Lời Chúa trong Thánh Lễ và để nó vào tai này rồi ra tai kia!
Cách đây vài năm, tôi đang nói chuyện với một người phụ nữ, cô ấy là Beth, người đã mất cậu con trai hai tuổi. Sự vắng mặt của cậu con trai gặm nhấm trái tim và tâm hồn cô. Cuộc sống của cô ấy đang ở trong tình trạng tồi tệ.
Mọi người không biết phải nói gì nên hoặc không nói gì, hoặc đưa ra những bình luận thiếu suy nghĩ dù nhằm bày tỏ sự cảm thông và thấu hiểu nhưng thực ra chỉ khiến nỗi đau trở nên tồi tệ hơn.
Cuộc hôn nhân của cô đang gặp rắc rối, vì hầu hết các cuộc hôn nhân đều rơi vào hoàn cảnh như vậy. Càng ngày cô càng cảm thấy bị cô lập và cô đơn. Cô ấy đã bị nỗi đau tiêu diệt và đúng như vậy. Dường như không ai có thể chạm tới nỗi đau của cô.
Ngay cả Chúa cũng cảm thấy cách xa hàng triệu dặm. Khi cô mất hy vọng vào người khác, cô cũng bắt đầu mất hy vọng vào Chúa.
Một ngày Chúa nhật nọ, Beth đã cảm thấy đủ nên cô nói với Chúa: “Được rồi, con sẽ đi dự Thánh lễ, nhưng nếu việc này không dừng lại và con không nhận được phản hồi nào từ Ngài thì chúng ta sẽ kết thúc. Không còn bạn, không còn thánh lễ, không còn nhà thờ nữa!”
Cô tìm một chỗ ngồi ở phía sau, khoanh tay và chờ đợi. Tiếp theo là Thánh Vịnh đáp ca: “Lạy Thiên Chúa, lạy Thiên Chúa của con, sao Ngài bỏ rơi con?” (Tv 21). Những lời này đi thẳng vào trái tim cô; đây chính xác là cảm giác của cô, như thể Chúa và thế giới đã bỏ rơi cô.
Lời Chúa đã diễn tả kinh nghiệm của cô bằng lời. Nó đang nói về cuộc đời cô.
Cô để nước mắt tuôn rơi và đối với cô dường như Chúa đang nói: “Beth, con tưởng ta đã bỏ rơi con phải không? Con tưởng Ta không biết à? Con nghĩ Ta không quan tâm à? Con tưởng Ta để con một mình khóc hết nước mắt sao?”
“Nhưng Ta đã không làm vậy. Ta biết và Ta đã khóc từng giọt nước mắt cùng con. Ta xin lỗi. Ta ước gì có thể giải thích mọi chuyện cho con, Ta ước gì có thể mang nó đi nhưng Ta không thể. Ta cần con tin tưởng Ta.
“Ta hiểu rằng trái tim con như bị xé nát và không thể nói nên lời. Ta hiểu rằng con không muốn phải đối mặt mỗi ngày. Ta hiểu rằng con cảm thấy có lỗi vì những đứa trẻ khác không phải là Sean.
“Ta hiểu rằng con không thể nói chuyện với Jeff VÀ Ta đang ở đây, Ta biết tất cả và Ta sẽ không rời bỏ con.”
Cuộc đời cô thay đổi kể từ giây phút đó. Bây giờ cô có thể tiếp tục vì Chúa đã phán với cuộc đời cô và cô biết điều đó.
Bên ngoài cuộc sống của cô không thay đổi. Sean đã không quay trở lại một cách kỳ diệu. Những đứa con khác của cô không ngừng cần đến cô. Jeff đã không thể giải quyết nỗi đau của chính mình ngay lập tức. Người ta vẫn nói những điều vô ích dù có ý tốt. Nhưng đối với Beth điều đó không sao cả, vì Chúa biết.
Mẹ Maria đã làm điều mà tất cả chúng ta cần phải làm trước khi lắng nghe Lời Chúa: Mẹ nói với Chúa rằng Mẹ cần nghe Ngài và do đó Mẹ chú ý đến lời thì thầm nhỏ nhất của Ngài. Hầu hết tai chúng ta không nghe thấy tiếng Chúa, nhưng hãy tin rằng, linh hồn chúng ta luôn nghe thấy tiếng Chúa. Đó là điều tạo nên sự khác biệt.
Chúng tôi, các nữ tu dòng Biển Đức ở Jamberoo, cùng với tất cả những người đọc Kinh Thần vụ, luôn bắt đầu lời cầu nguyện của mình bằng điều mà tôi gọi là “mật khẩu”. Đó là: “Lạy Chúa, xin giúp đỡ con; Lạy Chúa, xin hãy nhanh chóng giúp con.” Lời đó giúp chúng tôi chuẩn bị tâm trí và trái tim để lắng nghe Chúa.
Tại sao bạn không thử làm điều đó trong tuần này trước khi bạn làm bất cứ điều gì, và đặc biệt là trước khi bạn bắt đầu học Kinh Thánh?
Nguồn: catholicweekly | Mother Hilda Scott OSB