Mẹ sinh ra trong một gia đình nghèo, ở vùng đất cày lên sỏi đá, nghèo đến độ ông bà ngoại không thể kiếm được một xu để nuôi con giống như nhà người ta. Ngửa mũ xin ăn được coi là “hèn nhục” nhất thì ông bà phải làm để nuôi các con. Khi mẹ được 3 tuổi, ông bà nghe ngóng dân tình đồn nhau rằng vùng đất Nam Định có cơ hội sống khá hơn vùng quê này nên đã quyết định liều một phen khăn gói lên đường…may ra…được tý cháo mà húp cho qua ngày còn hơn là chết đói ở đây. Tuổi thơ của mẹ chắc cũng chỉ cười được trong khoảng thời gian phát triển tự nhiên của một đứa trẻ còn ngây ngô. Đến giai đoạn khởi đầu của quá trình biết nhận thức, mẹ đã phải sống trong nỗi lo sợ bị người ta xua đuổi, sợ không xin được cơm, không kiếm được đồ ăn cho mấy đứa em nhỏ.
Những người cùng trang lứa với mẹ được đến lớp đến trường, còn mẹ chỉ ô a vài chữ học lại của người ta. Tuổi thơ của mẹ không mộng mơ với chiếc nơ cài tóc hay nô đùa với những trò chơi dân gian. Mẹ chỉ thích rong ruổi với con tôm con cá bên mé sông để kiếm tiền phụ bố mẹ nuôi em. Mẹ ít dành thời gian lo cho mình, dù ốm mệt vẫn cố gắng với chiếc nón thủng chóp ra đồng làm thuê làm mướn, miễn sao là không ai bị đói là mẹ vui rồi. Có lẽ vì vậy mà cho đến bây giờ, khi đã có một gia đình hạnh phúc và đầy đủ mẹ vẫn sống đơn giản như không thể đơn giản hơn. Đến độ mẹ được người ta gọi là bà mẹ “khờ”.
Mẹ “khờ” với đôi bàn tay khô ráp, chai cứng vì miếng cơm manh áo cho chồng cho con mà không biết đến làm nail, đeo nhẫn là gì…
Mẹ “khờ” với đôi chân trần, nhanh thoăn thoắt để lo mọi việc mà không hề biết đến giày da dép shop là gì…
Mẹ “khờ” với những bộ quần áo rẻ tiền, mặc chờ rách chứ không chờ mốt và chưa từng một lần biết đến chiếc đầm, chiếc váy là gì…
Mẹ “khờ” với những công việc dọn dẹp, cơm nước mỗi ngày mà không biết đến điện thoại ti vi là gì…
Mẹ “khờ” với những hy sinh và khó nhọc lo cho bố mẹ, cho chồng, cho con rồi cho cháu mà không biết đến những chuyến du lịch hay đi chơi là gì…
Đúng thật là…mẹ “khờ”…
P/S: Tình yêu của người mẹ vốn không bao giờ cần đền đáp và tự nó bao la đến nỗi phận làm con cho dù có cố gắng cỡ nào cũng không thể đền đáp cho hết.
Điều mà chúng ta có thể làm, điều mà chúng ta có thể tặng cho mẹ chỉ có thể là trân trọng và biết ơn.
Tran Tran