Bạn mến!
Bệnh tật làm cho con người ta dễ tủi thân lắm cơ. Chỉ cần một câu nói bâng quơ, một câu nói vô tình hay chẳng cần phải nói mà chỉ cần một thái độ, một cử chỉ ơ hờ nhẹ thôi nhưng cũng đủ đẩy người bệnh đến “ngồi một xó” trong bóng tối im lặng.
Bệnh tật hay lấy sự cô đơn ra để “trêu ngươi” và làm tăng nỗi trông mong trong tâm hồn người bệnh. Khốn nạn thay, nỗi trông mong đó thường lại rơi vào tình trạng không được như mong muốn. Nên người ta mới nói: càng mong càng mất là vậy.
Bệnh tật đòi người ta phải sống lạc quan, vui vẻ nhưng nó lại ngấm ngầm đặt vào trong người bệnh một khoảng trống. Trống đến nỗi họ không dám lại gần các phương tiện truyền thông để tìm một người an ủi, tìm một lời động viên. Đơn giản vì họ sợ khi mở Email, Facebook… sẽ chẳng có hộp thư đến cũng chẳng có tin nhắn nào. Trời đất! Không gì sợ hãi cho bằng nỗi cô đơn lúc này.
Bế tắc, không lối thoát người ta dễ tìm đến một cách xử lý nhanh gọn cho cuộc đời mình. Ngồi ngẫm nghĩ tôi thấy cuộc đời cũng buồn cười thật. Sao biết vậy… mà vẫn cố sát muối trái tim nhau.
Bấy lâu nay tôi không hiểu cảm giác của một người bệnh khi đứng trước cửa tử thần là như thế nào. Cho đến bây giờ, chẳng biết chỗ tôi đứng là xa hay gần nhưng chắc chắn một khi đã đến giờ Chúa gọi thì sẽ không có một phương tiện hay phương cách nào trên trần gian mang lại sự sống cho tôi.
Có thể cả bạn và tôi đều đã trải qua giây phút kinh hãi của bệnh tật nhưng chúng ta khó tim được ngôn từ chính xác để diễn tả cụ thể cảm giác trong từng khoảnh khắc của nhịp sống mỗi ngày khi bị bệnh là thế nào…tủi thân… cô đơn…mong ngóng… thương nhớ…trống vắng…tất cả đang như một món súp tổng hợp rất khó nuốt…
Thế nhưng, tôi cũng nghiệm ra một điều rất nhỏ qua cú sốc cuộc đời mình để chia sẻ cùng bạn. Chẳng mong bạn vỗ tay tán thưởng, cũng không mong bạn rơi lệ cảm thông. Tôi chỉ mong và rất mong mỗi người hãy đặt mình vào chỗ của người khác để cảm, để nghiệm, để thấu và để yêu nhiều hơn.
Angelo Tran