Tình thương của cha mẹ luôn là một điều thiêng liêng, vô giá, và không gì có thể sánh bằng. Dù ta có nghe câu nói này bao nhiêu lần đi chăng nữa, chỉ khi trưởng thành, trải qua những thăng trầm của cuộc sống, ta mới thực sự cảm nhận được hết sự sâu sắc và tầm quan trọng của nó. Tình yêu ấy không chỉ là những lời dạy bảo hay những cử chỉ chăm sóc giản đơn, mà là cả một hành trình hy sinh âm thầm, những nỗi lo lắng không bao giờ dám thổ lộ, và những nỗi đau mà cha mẹ phải gánh chịu vì con cái.
Đó là sự hi sinh mà không cần báo đáp, là những khó khăn mà cha mẹ cam chịu để ta có thể vững bước trên con đường đời. Có những lúc, chúng ta vô tình bỏ qua hoặc không nhận thấy, nhưng chỉ khi xa cách, khi phải đối mặt với thử thách, ta mới cảm nhận rõ ràng tình yêu bao la ấy. Mọi thứ xung quanh có thể thay đổi, nhưng tình thương của cha mẹ luôn là điều vĩnh cửu, là nền tảng vững chắc cho mỗi bước chân của chúng ta. Đôi khi, chính trong những khoảnh khắc đơn giản, bình dị, ta lại nhận ra rằng, những điều cha mẹ làm cho ta không phải là nghĩa vụ mà là sự hiến dâng cả trái tim mình, không đòi hỏi bất cứ điều gì.
Tình yêu ấy, giản dị mà sâu sắc, là thứ không thể đong đếm hay đo lường bằng bất kỳ thước đo nào. Và chỉ khi chúng ta trưởng thành, khi cuộc đời cho ta những bài học đắt giá, ta mới thực sự hiểu hết và biết trân trọng món quà vô giá ấy.
Khi nhắc đến tình yêu của cha mẹ, câu thơ “Nước biển mênh mông không đong đầy tình mẹ, Mây trời lồng lộng không phủ kín công cha” dường như đã thể hiện một cách sâu sắc và trọn vẹn sự bao la, vô bờ của tình yêu đó. Biển rộng mênh mông, trời cao lồng lộng, nhưng tất cả đều không thể so sánh được với tình yêu và công ơn mà cha mẹ dành cho con cái. Tình thương của cha mẹ không thể đo đếm được bằng bất kỳ đơn vị nào, nó vô cùng và vô hạn, vượt qua mọi giới hạn của không gian và thời gian.
Khi còn nhỏ, ta sống trong vòng tay bảo bọc của cha mẹ, hầu như không phải lo lắng về bất cứ điều gì. Mẹ là người chăm lo từng bữa ăn, giấc ngủ, từng bộ quần áo hay những cử chỉ âu yếm khi ta bệnh tật. Cha là người luôn đứng ra bảo vệ, là chỗ dựa vững chắc cho ta trong cuộc sống. Và trong cuộc sống thường nhật ấy, những món quà mà mẹ gói gém, dù đơn giản như quả trứng, nén rau, cụ lạc hay bắp ngô, lại chính là biểu tượng của tình yêu vô bờ bến. Đó không chỉ là những thứ vật chất mà mẹ trao cho ta, mà còn là những cảm xúc, những hi sinh thầm lặng, những lo toan của mẹ dành cho con. Những thứ ấy không thể nào đong đếm bằng tiền hay vật chất, chúng là những giá trị tinh thần vô giá mà chỉ có tình yêu của mẹ mới có thể mang lại. Khi chúng ta lớn lên và bước ra khỏi vòng tay của cha mẹ, đôi khi phải xa nhà, đối diện với những thử thách, khó khăn, ta mới bắt đầu cảm nhận hết được sự quan trọng của những điều đó. Những món quà quê, những thứ mẹ dành tặng ta trong những ngày tháng êm đềm ấy không chỉ là đồ ăn thức uống, mà chính là tình yêu thương của mẹ, là niềm hy vọng, là sự ấm áp mà cha mẹ luôn dành cho con cái, dù ta ở bất cứ nơi đâu. Dù ta có đi xa đến đâu, đi qua bao nhiêu giông bão, những hình ảnh đó vẫn luôn hiện hữu trong trái tim ta, như là một điểm tựa, một nguồn động viên vô hình mà không gì có thể thay thế được.
Tình thương của cha mẹ là thế, không bao giờ vơi cạn, không bao giờ thay đổi. Cho dù cả thế giới có quay lưng, có bỏ rơi ta, thì gia đình, nơi có cha có mẹ, luôn là nơi ta tìm về, là nơi ta được bao bọc, yêu thương và chở che. Đó là điều mà mỗi chúng ta, dù ở đâu, dù làm gì, đều không thể phủ nhận hay quên lãng. Tình thương ấy không phải là điều gì có thể mua được bằng tiền, mà đó là sự hy sinh, là những nỗi niềm, là tất cả những gì quý giá nhất mà cha mẹ dành tặng cho con cái, để ta có thể trưởng thành, bước đi trong cuộc đời này.
Thùy Dung