Phận người…mấy chốc…

Nghĩ đến phận người cũng “buồn cười” lắm nhé!

Khi còn nhỏ thì làm sao cũng được miễn là được ăn. Đang khóc tu tu vì mẹ bắt phải đến trường nhưng bố vừa đưa cho cái kẹo thì cười tươi như hoa rồi lại “tót” lên xe để mẹ chở đi học. Đến lớp thấy cô lại bỏ ra khóc như ăn vạ, vậy mà đứa bạn nào đưa cho gói bim bim thì lại cười tươi rồi chạy nhảy như không có chuyện gì xảy ra trước đó, có nhiều lúc ngồi trên lớp miệng còn đang nhai cơm mà đôi mắt thì buồn ngủ không sao cưỡng lại được

Lớn quãng được hơn chục tuổi thì bắt đầu “nhòm ngó” thế gian. Rồi thì học đòi lên ông tướng bà cô theo mốt này kiểu kia, chẳng muốn cho ai đụng tới hay góp ý, nhất là khi đã theo idol thì bố bảo mẹ khuyên cỡ nào cũng là ngoài tai.

Được mấy chốc qua cái tuổi ngang ngược đó thì nghĩ đến chuyện tìm việc kiếm tiền để không thua bạn bè. Cơ mà cái độ này lại hay, làm thì nhất chết mà tiêu thì cũng ko tưởng. Tận đến lúc có gia đình mới nghĩ đến hai chữ tiết kiệm, dành dụm, lo toan, rồi thì sinh con đẻ cái, tự nhiên lại “mọc ra” một đống ước mơ. Ước mơ cho con khôn lớn thành người. Ước mơ cho con có một tương lai không nghèo khổ vất vả như mình. Và có những ước mơ nực cười mà chân thật là ước cho thằng con trai mình không sống “khốn nạn” như bố nó ngày xưa. Vậy đấy! Bây giờ làm cha mẹ mới thấu hiểu được tấm lòng của mẹ cha bao năm gian khó nuôi nấng, dạy bảo và khuyên răn. Vậy đấy! Lúc được dạy thì không thèm nghe, đến lúc muốn được nghe thì chẳng còn ai mà chỉ dạy.

Rồi thì đầu bạc da mồi, cái tuổi chẳng còn “thèm khát sơn hào hải vị”, chẳng còn muốn bay nhảy đi đâu nữa. Chỉ muốn con cháu vui vẻ hạnh phúc, chỉ muốn mỗi ngày chúng nó đi làm về thì chạy qua để nhìn chúng nó cho đỡ nhớ. Chỉ muốn có tý sức khoẻ để bế thằng cháu nội, trông nom đứa cháu ngoại. Chỉ muốn bỏ qua những vụn vặt, sống thông thoáng thanh thoát cho an vui tuổi đã xế.

Cần vậy thôi là… đời đẹp lắm rồi!

Angelo Tran